Địt em sướng lên đỉnh co giật bắn nước rồi nhét vào địt tiếp, cặc anh dài quá, em đang cưỡi mà anh còn nhấn thêm vô cho sâu tận đáy lồn hỏi sao không sướng, mà sướng tới bắn nước co giật rồi em rút ra mà anh vẫn cho vào đụ tiếp, má ơi nó khó chịu kiểu sướng thì cực sướng mà khó chịu không biết nên rút ra hay đụ tiếp, quả là 1 cảm giác khó quên thực sự
Trần Dịch Phong ngồi lặng lẽ trong quán cà phê quen thuộc, nơi mà năm xưa anh và cô từng hẹn hò. Bao nhiêu năm trôi qua, mọi thứ dường như vẫn không thay đổi, chỉ có lòng người là khác. Anh không nghĩ rằng hôm nay mình lại gặp lại cô – người con gái từng là cả thanh xuân của anh.
Lâm Kỳ Du bước vào, ánh mắt dò xét một lượt trước khi nhìn thấy Phong. Cô khựng lại một chút, rồi nở nụ cười dịu dàng. Vẫn là nụ cười ấy, vẫn là dáng vẻ ấy, nhưng có gì đó trưởng thành hơn, sâu lắng hơn.
“Lâu lắm rồi em mới được gặp anh.” Cô nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt ẩn chứa biết bao cảm xúc.
Phong nhìn cô, trái tim bỗng chốc nhói lên. Bao nhiêu năm qua, anh từng nghĩ mình đã quên được cô, nhưng khoảnh khắc này, anh biết mình chưa từng làm được điều đó.
“Em vẫn vậy, vẫn xinh đẹp như ngày nào.” Anh cười nhẹ, nhưng ánh mắt không giấu được sự xúc động.
Hai người ngồi đối diện nhau, không gian như chậm lại. Kỳ Du nhìn anh thật lâu, rồi bất chợt lên tiếng:
“Anh còn nhớ lời hứa của chúng ta không?”
Phong sững người. Làm sao anh có thể quên? Năm đó, họ từng hứa với nhau rằng dù có xa cách đến đâu, nếu còn duyên, nhất định sẽ gặp lại. Nhưng ai có thể ngờ, cuộc đời lại đưa họ đi hai con đường khác biệt.
“Anh chưa bao giờ quên.” Giọng anh trầm xuống.
Du mỉm cười, đôi mắt long lanh ánh lên sự chân thành. Cô vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay anh. Cảm giác quen thuộc ấy khiến Phong không thể kìm lòng.
“Em muốn cùng anh làm chuyện ấy…”
Phong hơi sững lại, nhưng ngay sau đó, anh bật cười. Anh hiểu cô muốn nói gì. “Chuyện ấy” ở đây không phải điều mà người khác dễ hiểu lầm, mà là một ước mơ còn dang dở.
“Chúng ta cùng nhau đi du lịch nhé, như những gì mình từng hứa. Không cần biết tương lai ra sao, chỉ cần bây giờ, chúng ta có thể ở bên nhau.”
Phong nhìn sâu vào mắt cô. Có lẽ, đây chính là cơ hội mà số phận đã sắp đặt cho họ. Anh siết nhẹ tay cô, mỉm cười.
“Được, lần này, anh sẽ không để em đi đâu nữa.”
Ngoài trời, những tia nắng ấm áp xuyên qua khung cửa kính, như chứng kiến một tình yêu bị lãng quên nay lại tìm được đường quay trở lại.